Tâm sự của người đàn bà tham lam
Tôi là một người phụ nữ đã có gia đình, nhưng đã làm cho gia đình của tôi rơi vào tình trạng khủng hoảng. Tôi phản bội chồng để đi theo một người đàn ông khác.
Tôi không trách chồng tôi vì anh không phải là người không biết lo nghĩ cho gia đình, anh rất chăm sóc đến gia đình, lo cho con cái. Nhưng anh có nhược điểm là khô khan, không biết là anh có còn yêu tôi không mà sao anh vô tình với tôi như vậy?
Kể từ ngày quen nhau đến bây giờ, anh chưa từng tặng tôi bất cứ cái gì, chưa một lời chúc mừng. Tôi cũng là một con người có trái tim, có tình cảm chứ! Tôi cũng cần có tinh thần để cảm nhận cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi không cần anh phải thể hiện bằng vật chất, chỉ cần tinh thần là đủ rồi. Tôi cũng đã từng vài lần nói với anh về vấn đề này nhưng vẫn vậy, chẳng hề có một chút gì thay đổi.
Tôi cảm nhận được một điều là chúng tôi không hòa hợp trong chuyện “vợ chồng”. Anh chẳng bao giờ quan tâm đến cảm giác của tôi, anh không hề biết tôi muốn gì, không hề biết là tôi có thỏa mãn hay không, anh chỉ cần biết anh thỏa mãn là đủ. Đã rất nhiều lần anh làm tôi hụt hẫng. Cuộc sống của tôi cứ trôi đi như vậy và dần dần tôi còn rất ít cảm giác với chồng và không muốn gần chồng nữa.
Thế rồi tôi đã phản bội chồng để đi tìm cho mình một con người khác. Người tình của tôi là một chàng trai chưa vợ, anh đáp ứng được tất cả những gì chồng tôi thiếu, ở bên anh ấy tôi thấy mình thật hạnh phúc. Tôi biết mình làm như vậy không một ai có thể chấp nhận được, mọi người sẽ nhìn tôi bằng con mắt khác, nhưng tôi bất chấp tất cả. Mà người đấy chẳng phải ai xa lạ, chính là người ở bên tôi trong suốt 8 tiếng công sở. Chúng tôi chấp nhận đến với nhau không một chút ràng buộc, và hoàn toàn tự nguyện. Sống giữa 2 người đàn ông tôi mới nhận thấy được một điều là tôi còn rất ít tình cảm với chồng. Nhưng trong tôi luôn mâu thuẫn, rằng cho dù còn rất ít tình cảm với chồng nhưng tôi không bao giờ muốn ly hôn, không bao giờ muốn gia đình tan vỡ, và cũng không hề có ý định bỏ tất cả để đi theo con người kia.
Tôi biết cái ý nghĩ đấy của tôi thật là điên rồ, nhưng tôi vẫn cứ làm, vẫn cứ đi theo con đường đấy. Với tôi, khi đầu tôi chỉ có chút gì đấy gọi là có tình cảm với anh kia, nhưng rồi càng ngày tôi càng cảm thấy yêu anh ấy hơn và không muốn rời xa. Tôi cứ nghĩ cuộc sống của tôi cứ trôi theo dòng đời như vậy, vừa có anh mà vẫn có chồng, có con. Phải chăng tôi là người quá tham lam? Từ ngày có anh ấy hình như tôi lơ là với chồng hơn, tôi hay về muộn hơn, rồi tôi hay đi chơi hơn. Chính vì sự thay đổi đấy của tôi mà chồng tôi nghi ngờ và bắt đầu mở cuộc điều tra theo dõi.
Chồng tôi theo dõi tôi trong vòng 3 tháng mà tôi không hề hay biết gì, tại tôi quá vô tư, quá coi thường chồng, nghĩ rằng chồng sẽ chẳng bao giờ biết được những gì tôi làm, nhưng tôi đã nhầm, nhầm tai hại. Chồng đã biết được tất cả những gì tôi làm, tôi đi đâu làm gì anh ấy đều biết hết, và anh ấy càng đau đớn hơn khi biết rằng người mà tôi cặp lại là người anh ấy biết rất rõ. Rồi đến một ngày chồng tôi có hết những bằng chứng của tôi phản bội anh để rồi anh sang nói chuyện với bố mẹ tôi, tôi mới ngã ngửa, tôi thật sự bàng hoàng trước những gì anh nói.
Thế rồi trước mặt bố mẹ tôi anh đã đòi ly dị tôi, anh nói rằng chúng tôi phải chia tay nhau, anh không thể sống với tôi được nữa. Tôi biết là chồng tôi khi đấy đang rất căm giận tôi. Chuyện của tôi, gia đình nhà chồng cũng đã biết rất rõ. Chồng tôi đã nói với gia đình từ rất lâu rồi, vậy mà tôi cũng không hề hay biết gì. Trong suốt khoảng thời gian mà gia đình nhà chồng biết, mọi người vẫn luôn tỏ ra bình thường với tôi, như không có chuyện gì xảy ra. Để đến khi mọi chuyện vỡ lở tôi mới biết được điều đó, và gia đình nhà chồng cũng đã đồng ý để cho chúng tôi chia tay nhau. Bố mẹ tôi cũng không thể ngờ được con gái mình lại như vậy, bố mẹ tôi đã rất đau buồn vì tôi.
Tôi cũng không thể ngờ được việc mình làm lại ảnh hưởng to lớn đến vậy, làm đau khổ tất cả mọi người trong gia đình hai bên. Tôi đã nói chuyện thẳng thắn với bố mẹ chồng, với chồng rằng tôi đã làm một điều mà không ai chấp nhận được, mong rằng bố mẹ, chồng hãy tha thứ cho tôi, hãy cho tôi cơ hội để làm lại và hứa rằng sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm một lần nữa. Không bao giờ tôi nghĩ mình có thể bỏ chồng, bỏ con để đi theo người đấy cả. Tôi đã ăn năn hối lỗi trước mặt mọi người, rồi tôi cũng đã được gia đình nhà chồng tha thứ, đặc biệt là chồng tôi, anh ấy đã rất đau khổ.
Anh nói với tôi rằng: “Gia đình sẽ cho em một cơ hội để em làm lại, còn tha thứ cho em hay không thì còn tùy thuộc vào em, hiện tại anh chưa thể quên được, anh cần thời gian”. Anh còn nói với tôi: “Anh cần em, anh cần con nên anh sẽ tha thứ cho em”.
Tôi đã nói tất cả mọi chuyện cho anh bạn của tôi biết, anh ấy bảo rằng anh khâm phục chồng tôi vì cách cư xử của chồng tôi. Nếu như chồng tôi mà tung hê tất cả mọi chuyện thì chúng tôi sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người trong cơ quan, không còn mặt mũi nào mà đi làm ở đấy nữa.
Trong suốt khoảng thời gian từ khi mọi chuyện vỡ lở đến giờ, tôi và anh bạn lúc nào cũng trong tâm trạng mệt mỏi, u sầu, buồn phiền. Nhưng mọi chuyện đến đấy vẫn chưa kết thúc. Còn một điều tồi tệ nữa xảy ra với tôi và anh bạn tôi là tôi đã có thai với anh ấy. Thật không còn gì tồi tệ hơn được nữa.
Lúc đầu tôi có ý nghĩ để lại đứa con đấy và sẽ nói dối tất cả mọi người rằng đó là con của chồng tôi. Tôi cũng không định nói cả với anh bạn của tôi, tôi không hề muốn bỏ đi đứa con đấy. Nhưng tôi đã nói với anh bạn của tôi và anh ấy khuyên tôi không nên để lại đứa con, nếu để lại thì cả hai cũng sẽ không thể sống nổi, anh bắt tôi phải đi giải quyết.
Tôi vô cùng đau khổ và buồn chán, nhưng rồi cũng nghe lời anh ấy. Vì nghĩ cho cùng, nếu tôi cố tình để lại đứa con đấy, khi nó sinh ra ai sẽ chấp nhận nó? Rồi cuộc đời nó và tôi từ đấy sẽ coi như một thảm kịch, nó sẽ nguyền rủa tôi suốt đời. Chính bố nó đã không hề muốn có nó, không hề muốn nó sinh ra vậy ai sẽ là người đón nhận nó ngoài tôi?
Đã bao đêm tôi mất ngủ giống như đêm nay. Chuyện này chỉ có tôi và anh ấy biết. Suốt từ hôm đi giải quyết hậu quả đến giờ tôi luôn bị ảm ảnh bởi chính tôi đã giết chết đứa con của mình, và tôi đã khóc rất nhiều. Khóc cho số phận của tôi, khóc cho số phận của đứa con được hình thành mà không được sinh ra. Tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi điều đó và càng thêm mất ngủ.
Hiện tại trong lòng tôi đang rất buồn phiền, bất an, buồn vô cùng bạn ạ! Giá như tôi không yêu anh bạn đó thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Đằng này tôi lại rất yêu anh ấy, bây giờ vẫn vậy - cho dù mọi chuyện đã vỡ lở. Nhưng chúng tôi không bao giờ có thể đến với nhau được, anh ấy cũng chẳng bao giờ nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra, bởi lý do chúng tôi đến với nhau tôi đã nói từ đầu, vui vẻ thì đến với nhau, không ràng buộc bất cứ điều gì. Một con người như tôi chắc chẳng ai có thể thông cảm và chia sẻ được, ai cũng sẽ nguyền rủa, trách móc rằng tôi không ra gì, thà không có trên cõi đời này còn hơn…